[alert style=”success”]
Truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng
Ông lão đánh cá và con cá vàng được kể lại dựa trên 205 câu thơ của Pushkin, là bài học cho những kẻ tham lam và phê phán tính cách nhu nhược của người chồng.
Câu chuyện này được cho là tương tự với Ông lão đánh cá và mụ vợ của anh em nhà Grimm, ca ngợi lòng biết ơn đối với những người nhân hậu và nêu ra bài học thích đáng cho những kẻ tham lam, bội bạc.
[/alert]
Ngày xưa, có đôi vợ chồng già không con cái, ở trong túp lều rách nát bên bờ biển xanh. Ngày ngày, ông lão đi chài lưới, còn bà lão ở nhà quay sợi, may vá… Cuộc sống cứ thế trôi đi, đôi vợ chồng già nương tựa vào nhau mà sống qua ngày!
Một hôm, ông lão quăng lưới, vừa làm, ông vừa lẩm nhẩm: “Cầu xin biển cả vĩ đại! Cho con có miếng cơm hôm nay!”. Ông kéo lưới lên, chỉ có những giọt nước từ trong lưới rơi ra. Còn lưới thì trống không, ông lão không hề buồn bã, lại chậm rãi quăng lưới lần thứ hai. Lúc kéo lên, trong lưới chỉ có rong rêu, cỏ rác, chẳng mảy may có con cá, con tôm nào mắc lưới cả. Không thở dài, không ngừng nghỉ, ông lão lại chầm chậm quăng lưới lần thứ ba. Miệng ông vẫn không ngừng lẩm nhẩm cầu xin biển cả bao la hãy thương lấy vợ chồng ông! Lần thứ ba kéo lưới lên, trong lưới có một con cá vàng óng, cá cất tiếng người nói với ông lão:
– Cụ già ơi, xin cụ thả tôi về với biển, tôi sẽ mang ơn cụ! Cụ cần gì xin cứ nói, tôi sẽ đáp ứng ngay!
Ông lão vô cùng kinh ngạc, trong lòng pha chút sợ hãi, vì ông làm nghề chài lưới bên bờ biển này đã hơn ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ trông thấy cá biết nói cả. Ông vội vàng thả cá về với biển, và nói với cá những lời thân thiết nhất:
– Chúa sẽ phù hộ cho mi cá ạ! Ta chẳng cần đền ơn gì cả, ta đã quá già rồi, ta chẳng cần gì nhiều đâu! Thôi hãy về với biển cả, hãy về chốn tự do nhé!
Cá lượn mấy vòng như muốn chia tay rồi từ từ lặn xuống biển sâu thẳm.
Về đến nhà, ông lão kể mọi chuyện cho bà lão nghe. Ông nói bằng một giọng vui vẻ, ấm áp như vừa chia tay một người bạn thân thiết. Cuối cùng ông nói:
– Tôi đã thả nó về với biển và bảo với nó rằng: Mình già rồi, chẳng cần đòi hỏi gì nhiều! Con cá đã lưu luyến chia tay tôi, trước khi bơi đi!
Không để cho ông lão nói xong, bà lão nóng nảy ngắt lời:
– Trời ơi, sao mà ông ngu đần, xuẩn ngốc đến như vậy kia chứ! Sao lại không đòi cá phải đền ơn? Ông không thấy cái máng gỗ nhà mình đã nứt vỡ sao, sao không xin cá cho mình một cái máng gỗ mới kia chứ?
Thế là ông lão đi ra bờ biển, ông thấy mặt biển lăn tăn gợn sóng. Bỗng cá vàng ngoi lên mặt nước, bơi lại phía ông và cất tiếng hỏi:
– Chào ông lão! Ông cần gì ở tôi không?
Ông lão ngượng nghịu, lúng túng nói:
– Cá vàng ơi! Xin cá giúp tôi một việc, bà lão nhà tôi không để cho tôi được yên. Bà ấy cần một cái máng gỗ mới, quả thật chiếc máng nhà tôi quá cũ kĩ và nứt vỡ, không thể dùng được nữa!
Cá vàng nhanh nhẩu nói:
– Có gì khó đâu. Ông hãy về nhà đi. Nhà ông sẽ có một cái máng gỗ mới ngay lập tức!
Ông lão quay về nhà, quả nhiên giữa sân là một chiếc máng gỗ mới tinh, nằm đúng chỗ chiếc máng cũ kĩ, nứt nẻ vẫn nằm lăn lóc hàng ngày. Vừa nhìn thấy ông lão ở đầu ngõ, bà lão đã tru tréo lên:
– Rõ là cái đồ đần độn, chả nhẽ ông lại chỉ đồi một chiếc máng gỗ. Cái máng có đáng là bao. Mau ra biển cầu xin cá một chiếc nhà gỗ cho tử tế một chút!
Ông lão lại quay ra biển, lúc này mặt nước biển lô xô sóng dậy, không còn lăn tăn êm ả như lúc đầu nữa. Ông lão gọi tên cá. Cá vàng liền nổi lên và cất tiếng:
– Chào ông lão, ông cần gì nữa đây?
Ông lão vái cá vàng một vái và nói:
– Cá vàng ơi! Xin cá rủ lòng thương, bào lão nhà tôi kêu gào chẳng để tôi yên. Bà ấy cần một căn nhà gỗ.
Cá vàng lập tức đáp lời:
– Ông không phải áy náy gì cả! Cầu Chúa phù hộ cho ông! Ông bà sẽ có nhà mới bằng gỗ! Thôi ông hãy quay về nhà đi!
Ông lão quay về chỗ nhà cũ, căn nhà rách nát không còn nữa. Trước mắt ông là căn nhà gỗ khang trang lợp ngói đỏ rực. Đỉnh nóc nhà nhọn hoắt là chiếc ống khói màu trắng cao vút. Cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng gỗ mun đen nhánh.
Bà lão đang ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn thấy ông lão quay về, bà đã chỉ tay vào mặt ông và nói như rít lên:
– Thật là đồ ăn hại, đồ ngủ xuẩn đần độn, chỉ đòi một cái nhà gỗ quê mùa này thôi ư? Nên nhớ rằng ta không muốn làm một người đàn bà bình dân nữa. Ta phải là quý tộc! Một bà quý tộc! Hiểu chưa?!
Ông lão không kịp hé lời, đành phải lủi thủi đi ra biển. Lúc này này mắt biển bắt đầu cồn lên. Ông lão buồn bã cất tiếng gọi cá. Cá vàng nổi lên và cất tiếng hỏi:
– Ông cần gì nữa, mau nói nhanh lên!
Ông lão vái cá vàng một vái và nói:
– Bà lão nhà tôi bị điên thật rồi, bà ấy không muốn là người bình thường nữa mà chỉ thích được làm một bà quý tộc thôi!
Cá vàng trả lời ngay:
– Chẳng có gì phải áy náy cả. Ông cứ quay về đi. Chúa sẽ phù hộ cho ông!
Ông lão lầm lũi bước đi, lòng buồn bã. Lúc đến nhà vừa ngẩng đầu lên, ông lão vô cừng sửng sốt thấy bà lão đứng trên bậc thềm cao, trên mình khoác bộ quần áo màu mè lòe loẹt, đầu đội mũ dát bạc thêu kim tuyến – biểu tượng của giới quý tộc. Trên cổ và hai tay đeo đầy vàng bạc, đá quý. Dưới chân đi một đôi hài da nai màu đỏ rực. Bà ta đang quát nạt gia nhân và đuổi ông xuống ở chuồng ngựa.
Hôm sau, bà lão quý tộc lại giở chứng như những lần trước. Lần này, bà ta lồng lộn mắng nhiếc ông lão nặng lời hơn. Đang đêm, bà đi thẳng xuống chuồng ngựa bắt ông lão phải ngồi dậy nghe bà quát mắng, dọa nạt:
– Bước ngay ra biển, đi ngau bây giờ, nói với cá vàng ta đã chán làm một quý tộc bị thịt hèn mọn rồi. Ta muốn làm nữ hoàng, tự do ngang dọc, tự do hành động, sai khiến được hết tất cả mọi người!
Nghe mụ nói vậy, ông lão sợ hãi, giật bắn người, ông khẩn cầu nài nỉ:
– Hỡi bà quý tộc, hỡi bà quý tộc yêu quý của tôi! Bà bị điên rồi sao? Đến việc đi lại, nói năng bà còn chẳng biết xử sự làm sao cho phải, thì sao bà lại đòi làm nữ hoàng được, bà định làm trò cười cho bàn dân thiên hạ hay sao?
Bà lão “quý tộc” lập tức nổi trận lôi đình, hùng hổ bạt tai ông lão, khiến ông loạng choạng mấy vòng, hai tai ù lên… Mụ rít lên từng tiếng:
– Ngươi dám tranh cãi với ta sao? Đi ra biển ngay, nếu không ta sẽ cho đám gia nhân lôi đi bây giờ!
Thế là ông lão chân thấp chân cao bước ra biển. Mặt biển bỗng tối sầm, sóng dữ chồm lên từng đợt, từng đợt lao vào bờ, dồn dập tung bọt trắng xóa dưới chân ông lão. Ông nhẫn nhục khe khẽ gọi cá vàng. Cá vàng nổi lên, bơi đến chỗ ông lão và hỏi:
– Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Ông lão kể lại mọi chuyện với cá sau khi vái cá liên tiếp hai, ba vái. Ông nói bằng một giọng buồn bã, xấu hổ như người mắc trọng tội. Cá an ủi ông:
– Chẳng có gì phải áy náy cả. Chúa sẽ phù hộ cho ông! Ông hãy về đi, vợ ông sẽ trở thành nữ hoàng!
Ông lão quay trở về, trước mặt ông là đông đảo quân lính nai nịt, mũ mão gươm giáo sáng lòa đứng canh xung quanh cung điện. Bà lão giờ đây là một nữ hoàng uy nghi, ngự trên ngai vàng lộng lấy. Xung quanh bà là những viên đại thần uy quyền, kẻ hầu người hạ chạy tới chạy lui. Tất cả toát lên một không khí trang nghiêm cung kính. Tất cả rực lên một màu vàng son choáng ngợp. Bà lão đang được vô số kẻ hầu người hạ đang lên những món ngon của lạ, họ cung kính dâng lễ vật lên ngang tầm tay của bà.
Bà lão giờ đây đã thực sự là một nữ hoàng quyền uy lừng lẫy. Canh gươm giáo sáng lòa, vàng son rực rõe, binh lính nai nịt rầm rập qua lại với những tiếng quát tháo thét gọi, những tiếng vâng dạ khép nép đầy khiếp sợ… đã khiến ông lão kinh hồn. Ông chắp hai tay quỳ xuống tâu:
– Kính chào nữ hoàng uy nghiêm, chắc giờ đây bà đã mãn nguyện rồi chứ ạ!
Bà lão liếc mắt nhìn xuống, lập tức đám lính ùa tới lôi ông lão ra ngoài. Chúng vung gươm đặt ngay cổ ông lão và quát:
– Tha cho ngươi tội chết, hãy cút xéo khỏi đây ngay lập tức!
Dân chúng từ xa chứng kiến cảnh đó đã cười với nhau. Họ nói:
– Thật là một ông già ngốc nghếch, với thân phận con sâu, cái kiến mà cũng dám bước vào cái chốn uy nghiêm ấy. Âu cũng là bài học cho kẻ không biết về thân phận mình!
Và thời gian cứ thế trôi đi được ba tuần lễ.
Một hôm, bà lão nổi cơn giận dữ, bà đòi ông lão lên để truyền lệnh.
Vừa trông thấy ông lão, bà đã quát lớn:
– Bước ngay ra biển, nói với cá vàng rằng ta chán làm một nữ hoàng trên mảnh đất bẩn thỉu này rồi. Ta muốn làm Long vương, như vậy sẽ được dọc ngang trên mặt biển. Chính cá vàng phải đến để thực hiện các mệnh lệnh của ta.
Ông lão thật sự kinh hoàng khi được nghe lệnh ấy; nhưng ông quá sợ hãi và không dám cãi lại, thậm chí không cất nổi lên lời. Và ông lại quay ra bờ biển. Mặt biển lúc này đang sục sôi sóng lớn, tất cả là một màu đen khủng khiếp. Sóng biển gầm gào chồm lên, cuộn xuống giận dữ. Ông lão khe khẽ gọi cá vàng, vừa gọi cá, ông vừa khóc nức nở. Cá vàng hiện lên và hỏi:
– Ông cần gì nữa đây?
Ông lão kể hết sự tình với cá, ông cầu xin cho bà lão trở thành nữ bá vương của biển cả! Cá vàng không nói một lời nào, chỉ quẫy đuôi và lập tức lặn sâu xuống biển lớn đang ầm ào sóng dữ.
Ông lão đợi một lúc lâu mà không thấy hồi âm gì, đành quay trở về. Đến gần chỗ cung điện, ông lão ngạc nhiên vì trước mắt ông là túp lều tranh rách nát năm xưa của mình. Bà lão già nua nhăn nhúm đang ngồi ủ dột trên bậc thềm cửa. Trước mặt bà lão vẫn là chiếc máng gỗ vỡ nát cũ kĩ đã dùng từ bao năm nay.
Ông lão đánh cá và con cá vàng – Theo A.Pushkin
[alert style=”success”]Đừng bỏ lỡ những câu chuyện cổ tích hay nhất
➤ XEM NGAY TẠI ĐÂY![/alert]