Nữ thần Băng Giá [Truyện cổ tích Andersen cho bé]

Nữ thần Băng Giá (phần X) – Bà mẹ đỡ đầu

Ruyđy, Babet cùng ông chủ cối xay đến Môngterơ – một nơi với những khung cảnh mỹ lệ để thăm và báo tin cưới Babet cho bà mẹ đỡ đầu người Anh biết.

Môngterơ, gần thôn Claren, trên bờ hồ Lêman thơ mộng, là nơi có bà mẹ đỡ đầu của Babet ở, một bà quý phái người Anh sống với các cô con gái và một anh cháu họ trẻ tuổi. Bà vừa mới ở Anh sang thì ông chủ cối xay đã đến thăm và báo tin cưới Babet. Ông ta kể chuyện Ruyđy, hội thi bắn và chuyện con chim ưng non. Tóm lại, ông đã tường thuật tất cả câu chuyện đính hôn ấy, làm cho người nghe rất thích thú. Mọi người đều thấy mến Babet, Ruyđy và mến ngay cả ông chủ cối xay nữa. Họ mời cả ba người đến Môngtơrơ chơi một ngày.

Bờ hồ này là nơi các thi sĩ vẫn ca ngợi. Nơi đó, bên bờ nước trong xanh, Bairân [1] đã đến ngồi dưới những gốc cây hồ đào, viết những lời thơ tuyệt diệu ca ngợi người tù năm xưa bị giam hãm trong lâu đài Siông [2]. Xa chút nữa, dưới những bóng cây cao thôn Claren, Giăng Giắc Rutxô [3] đã từng dạo chơi và mơ màng đến nàng Hêlôidơ [4].

Phía sau một chút, gần chỗ sông Rôn đổ vào hồ, có một hòn đảo nhỏ đến nỗi từ bờ nhìn ra người ta tưởng lầm một chiếc thuyền. Cách đây một trăm năm đấy chỉ là một mỏm đá. Hồi ấy có quý bà xinh đẹp cho chở đất ra và trồng ba cây dạ hợp, đến nay cành lá bao trùm cả hòn đảo.

Babet say mê nơi ấy. Theo ý nàng, đó là nơi đẹp nhất trong khung cảnh mỹ lệ này. Nàng ao ước: “Ở cái thiên đàng xinh xinh ấy chắc là thích lắm!”. Nàng muốn tạt vào, nhưng tàu thủy lại chạy thẳng và đỗ ở bến Vecnêch.

Họ đi giữa những bức tường trắng xoá đầy ánh nắng bao bọc các vườn nho ở Môngtơrơ. Đằng trước những mái nhà tranh của nông dân có nhiều đám cây vả, cây nguyệt quế và trắc bá. Nhà bà mẹ đỡ đầu của Babet ở lưng chừng cái dốc gần đấy.

Họ được đón tiếp rất nồng nhiệt. Bà mẹ đỡ đầu của Babet vui vẻ và dịu dàng. Hồi còn nhỏ, chắc bà giống như tiên đồng của hoạ sĩ Raphaen [5]. Bây giờ, với bộ tóc bạc phơ trông bà giống như Đức Thánh Mẫu. Các cô con gái của bà là những tiểu thư dong dỏng cao, thanh nhã, mặc theo kiểu mới nhất. Người anh họ của các cô mặc đồ trắng từ đầu đến chân, anh ta có bộ tóc vàng hoe ngả sang màu hung và một bộ ria dài đồng màu với tóc. Ngay từ lúc đầu, anh ta đã tỏ ra chú ý nhiều đến cô Babet. Trong phòng khách, trên một chiếc bàn lớn có nhiều tranh và nhiều tập ảnh đóng rất đẹp, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc xem cả. Cửa sổ trên bao lơn mở rộng và từ đó người ta nhìn thấy rõ toàn cảnh cái hồ mỹ lệ. Làn nước hồ phẳng lặng đến nỗi những làng mạc và rừng núi phủ tuyết vùng Xavoa soi bóng xuống nước như một tấm gương.

Ruyđy lúc nào cũng táo bạo vui vẻ là thế mà lần đầu tiên trong đời cảm thấy nơi này không hợp với mình. Đi trên sàn đánh xi cứ như dẫm trên hạt đậu ấy. Sao mà thời gian đối với anh dài thế! Những cử chỉ của người Anh quá kiểu cách và mực thước làm anh khó chịu.

Anh thở dài khoan khoái khi được ra ngoài dạo chơi. Nhưng lại có cái khó chịu là họ đi rất chậm, đến nỗi anh có thể tiến ba bước rồi lùi lại hai bước mà vẫn theo kịp họ.

Họ đi thăm lâu đài Siông âm u, cổ kính, bốn bề là hồ. Họ nhìn thấy nhà tù, khí cụ tra tấn, cái thớt gỗ để xử trảm và cái cửa sập. Người ta kể lại rằng những phạm nhân bị ném qua đó vào những ngọn giáo sắt cắm dưới nước. Bairân đã từng làm cho những nơi ấy nổi danh trong thế giới thi ca, nhưng Ruyđy cảm thấy khổ sở gần như là bị cầm tù. Anh tỳ khuỷu tay vào một cửa sổ và nhìn về phía hòn đảo nhỏ lẻ loi có ba cây dạ hợp. Anh muốn ra đấy ở, xa cái xã hội làm cho người thợ săn quê mùa như anh khó chịu về những lời nói huyên thuyên và những kiểu cách tỉnh thành.

Ngược lại, Babet sung sướng và vui như lên tiên. Khi trở về nàng nói với Ruyđy như thế và thêm rằng anh chàng thanh niên người Anh khen nàng là một thiếu nữ hoàn mỹ.

Ruyđy đáp lại, cộc lốc: “Hắn ấy à? Hắn là một thằng hề hoàn mỹ”. Đó là lần đầu tiên anh nói một câu làm Babet phật ý. Cậu công tử ấy đã tặng Babet một quyển sách đẹp, bản dịch tiếng Pháp cuốn “Người tù ở Siông” của Bairân.

Ruyđy lại nói: “Đó có thể là một quyển sách hay, nhưng còn cậu công tử bột nịnh đàn bà tóc chải mướt, đã cho em quyển sách ấy thì không thương được”.

– Tôi trông anh ta như một cái túi bột rỗng ấy. – Ông chủ cối xay vừa nói vừa cười ầm lên vì câu khôi hài của mình.

Ruyđy lại càng cười to hơn và thấy rằng ông chủ cối xay quả là một người pha trò rất tài tình.

Chú giải trong phần X

  1. Bairân: Lord Byron (1788 – 1824), thi si nổi tiếng nước Anh.
  2. Lâu đài Siông (Chillon): lâu đài dùng làm nhà tù trên bờ hồ Léman. Nhà ái quốc Thụy Sĩ Bonivard từng bị giam ở đó.
  3. Giăng Giắc Rutxô: Jean Jacques Rousseau (1712 – 1788), sinh tại Geneva, là một nhà văn hào nổi tiếng thế kỷ 18.
  4. Hêlôidơ (He’loise): cháu thầy tu Fuynbe, sinh ra ở Paris, nổi tiếng vì mối tình đau khổ với Abelard, sau đi tu ở Paraclete và chết ở đó.
  5. Raphaen: Raphael (1483 – 1520) là họa sĩ, nhà điêu khắc và kiến trúc sư người Ý. Cùng với Michelangelo và Leonardo da Vinci, ông hình thành bộ ba bậc thầy vĩ đại vào thời đó.