Chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen [Nghìn lẻ một đêm]

Câu chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen

Chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen trong Nghìn lẻ một đêm kể về quá trình giải cứu nhà vua trẻ thoát khỏi lời nguyền ác độc biến thành nửa người nửa đá.

Chàng trai trẻ nói tiếp:

– Thưa ngài, tôi xin nói để ngài biết rằng phụ thân toi là Mátmút, vốn là quốc vương nước này. Đây là vương quốc các Đảo Đen, lấy tên bốn ngọn núi nhỏ ở gần vì những gọn núi này trước đây là đảo; và thành phố mà phụ thân tôi đóng đô chính là ở vào nơi hiện nay là cái đầm ngài đã trông thấy đây. Đoạn tiếp của câu chuyện sau đây của tôi sẽ cho ngài rõ về tất cả những sự biến thiên đã xảy ra.

“Phụ vương tôi qua đời vào năm bảy mươi tuổi. Tôi vừa lên nối ngôi thì lấy vợ, và người tôi chọn để cùng tôi chia sẻ hạnh phúc ngai vàng là cô em họ của tôi. Tôi có đủ lý do để hài lòng về tình cảm của nàng đối với mình; và về phần tôi, tôi cũng yêu thương nàng rất mực, bởi vậy có thể nói không có gì sánh được cuộc tình duyên của chúng tôi kéo dài suốt năm năm. Cuối thời gian ấy, tôi nhận ra hoàng hậu – em họ tôi không còn thích tôi như trước nữa.

Một hôm, trong khi nàng đang đi tắm sau bữa ăn trưa, tôi cảm thấy buồn ngủ và đặt mình xuống một chiếc sập. Hai trong số những nữ tì của nàng, lúc ấy có mặt trong phòng, đến ngồi đàng đầu tôi một ả, đàng chân tôi một ả, cầm quạt vừa quạt cho bớt nực vừa để xua ruồi khỏi quấy rầy giấc ngủ của tôi. Tưởng tôi ngủ say, họ thì thầm nói chuyện với nhau; nhưng tôi chỉ nhắm mắt thôi, không bỏ qua lời nào trong câu chuyện của họ. Ả bên này bảo ả kia: “Có phải đúng là hoàng hậu đã sai lầm khi không yêu một đấng quân vương đáng yêu như đức vua của chúng ta?”.

– Đúng như vậy – ả kia đáp – Về phần tôi, tôi chẳng hiểu ra thế nào cả, tôi không biết tại sao đêm nào hoàng hậu cũng đi ra khỏi nhà để đức vua ngủ một mình. Có phải ngài không hay biết việc đó sao?

– Hừm! Chị thử xem làm sao đức vua có thể hay biết được cơ chứ? Tối nào hoàng hậu cũng pha vào nước uống của ngài một thứ thuốc dược thảo nào đó làm cho ngài ngủ say đến nỗi hoàng hậu có đủ thời giờ muốn đi đâu thì đi; đến rạng sáng mới trở về nằm cạnh ngài; lúc ấy bà mới đánh thức ngài dậy bằng cách cho ngài ngửi một thứ hương gì đấy.

Xin ngài hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi nghe những lời nói ấy, và cái cảm giác mà những lời đó gợi lên trong tôi. Tuy vậy, dù xúc động đến đâu, tôi cũng đủ bản lĩnh để che giấu; tôi làm như vừa tỉnh giấc và không hề nghe biết gì.

Hoàng hậu tắm xong trở về, chúng tôi ăn tối với nhau, và trước khi đi ngủ, nàng tự tay đưa cho tôi cốc nước đầy tôi vẫn quen uống: nhưng tôi vừa vờ đưa lên miệng vừa đến gần một cừa sổ đã mở sẵn, rồi khéo léo hắt đi, không để nàng trông thấy. Sau đấy tôi đưa trả cốc nước tận tay nàng, để nàng khỏi ngờ rằng tôi chưa uống hết.

Chúng tôi đi nằm, và chỉ một lát sau, tưởng tôi đã ngủ say, mặc dù tôi vẫn còn thức, nàng đứng lên không cần giữ gìn ý tứ và nói khá to: “Hãy ngủ đi, và mong sao mãi mãi ngươi chẳng bao giờ tỉnh dậy!”. Nàng nhanh nhẹn mặc quần áo và bước ra khỏi buồng.

Hoàng hậu vừa ra khỏi, lập tức tôi trở dậy, mặc vội quần áo cầm thanh gươm và đi theo gần đến nỗi chỉ lát sau tôi đã nghe tiếng chân nàng bước đằng trước mình. Thế là tôi rấp theo bước chân nàng và bước rất khẽ, sợ nàng nghe tiếng động. Nàng đi qua nhiều cửa, những cánh cửa tự mở ra khi nàng đọc những câu thần chú nào đấy; và cái vừa mở ra sau hết là cửa thông ra vườn. Nàng đi vào vườn. Tôi dừng lại ở cửa này để nàng khỏi trông thấy khi nàng đi qua một bồn hoa; tôi hết sức dõi theo nàng qua đêm tối, và nhận thấy nàng đi vào một khu rừng nhỏ ở đây các lối đi đều có những bờ dậu khá dày chạy dọc hai bên. Tôi vào rừng bằng một lối khác, và rón rén men theo bờ dậu theo một lối đi khá dài, tôi nhìn thấy nàng đi dạo cùng một người đàn ông.

Tôi lắng tai chăm chú nghe lời chuyện trò của họ. Và sau đây là những điều hoàng hậu nói với nhân tình: “Em không đáng cho anh trách móc vì sao không đến được sớm hơn. Anh biết rõ lý do tại sao rồi. Nhưng, nếu tất cả những hành động của em từ trước đến giờ vẫn chưa đủ để cho anh tin tấm lòng thành thật của em thì em sẵn sàng làm những việc to tát nhất: anh chỉ việc ra lệnh, anh đã rõ quyền lực của em rồi đó. Nếu anh muốn, em sẽ biến cái thành phố lớn và những cung điện nguy nga này thành những đống hoang tàn kinh tởm chỉ có chó sói, cú và quạ ở, ngay trước khi mặt trời mọc. Anh có muốn cho em dời tất cả gạch đá của những bước thành xây dựng kiên cố này sang bên kia núi Côcadơ, đến những nơi tận cùng của thế giới con người không? Anh chỉ cần nói một tiếng, và tất cả những chốn này sẽ thay hình đổi dạng”.

Hoàng hậu nói xong những lời ấy vừa lúc nàng và tên nhân tình đến cuối lối đi; hai người quay lại để rẽ sang một lối khác vừa lúc đi ngang qua trước mặt tôi. Tôi đã rút gươm ra, và vì tên nhân tình đã ở ngay bên cạnh, tôi đã chém một nhát vào cổ nó, quật nó ngã lăn ra đất. Tưởng nó đã chết, tôi bỏ đi ngay không để cho hoàng hậu trông thấy; tôi không muốn giết nàng bởi vì nàng có họ với tôi.

Mặc dù tên nhân tình bị chém một nhát tử thương, nàng vẫn dùng ma thuật giữ cho nó không chết hẳn, nhưng mà là sống trong tình trạng có thể gọi là sống dở chết dở. Khi đi băng qua vườn để trở về cung, tôi nghe rõ tiếng hoàng hậu khóc lóc kêu gào; và hiểu được mức độ đau khổ của nàng qua những lời gào khóc ấy, tôi tự lấy làm hài lòng là đã không giết chết nàng.

Về đến cung, tôi đi nằm. Bằng lòng vì đã trừng trị được tên bạo gan dám xúc phạm mình, tôi ngủ thiếp đi ngay. Sáng hôm sau thức giấc, tôi thấy hoàng hậu đã nằm bên cạnh.

Tôi không rõ là nàng ngủ hay thức, nhưng tôi cứ lặng lẽ dậy và sang phòng riêng thay áo. Sau đấy, tôi đi ngự việc triều đình. Khi trở về, tôi thấy hoàng hậu ăn mặc đại tang, đầu tóc rối rù vì bị giật từng mảng, nàng thưa với tôi: “tâu bệ hạ, thiếp đến xin bệ hạ chớ lấy làm lạ khi nhìn thấy thiếp trong thảm trạng này: chả là thiếp vừa cùng một lúc nhận được ba tin buồn, đó là nguyên nhân gây nên nỗi đau đớn sâu sắc mà bệ hạ chỉ nhìn thấy ở đây những biểu hiện yếu ớt lộ ra bên ngoài”.

– Ủa,những tin buồn gì vậy, hoàng hậu? – Tôi hỏi.

– Tin mẫu hậu thiếp qua đời, tin phụ vương thiếp hi sinh trong một trận chiến đấu, và tin một đứa em trai của thiếp ngã vào một vực thẳm.

Tôi cũng chẳng thèm bực mình về việc nàng bịa ra câu chuyện để che giấu nguyên nhân thực khiến cho nàng đau khổ, và tôi nghĩ có lẽ nàng không ngờ rằng chính tôi đã giết tình nhân nàng. Tôi đáp: “Hậu à, không những ta không chê trách mà ta còn quả quyết với hậu là ta có bổn phận chia xẻ nỗi đau khổ của nàng. Làm sao có thể không xúc động trước một tổn thất lớn lao như vậy? Hậu cứ khóc đi; nước mắt vốn là biểu hiện chân thật bản chất tuyệt diệu của hậu. Dù sao ta cũng mong thời gian và lý trí sẽ có thể xoa dịu dần những nỗi buồn đau.”

Nàng lui về phòng riêng, và suốt một năm ròng không hề gìn giữ, chỉ có khóc lóc và thở than. Hết thời gian ấy, nàng xin phép cho tôi xây lăng mộ của nàng ngay trong hoàng thành, và bảo rằng nàng muốn sống trong nhà mồ cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Tôi đồng ý, nàng sai xây dựng một tòa lâu đài nguy nga, trên nóc có vòm cao, mà ngồi ở đây ta có thể trông thấy được, và đặt tên là Cung Nước Mắt.

Cung xây xong, nàng cho đưa tên nhân tình đến ở; hắn đã được nàng cho chuyển đến một nơi nào đó ngay trong đêm bị tôi sát thương. Nhờ những thứ thuốc gì đấy, nàng giữ được hắn sống sót tới lúc bấy giờ; và sau khi hắn đã đến ở trong Cung rồi, ngày nào nàng cũng vẫn tiếp tục tự mình mang thuốc đến cho hắn uống.

Tuy nhiên, với tất cả bùa ma phép quỷ ấy, nàng vẫn không thể nào chữa cho tên khốn nạn ấy lành hẳn; không những hắn không thể đi lại hoặc ngồi lên được mà vẫn còn cấm khẩu, chỉ có mỗi đôi mắt là sống mà thôi. Mặc dù hoàng hậu chỉ còn mỗi một niềm an ủi là được đến nhìn thấy hắn và nói với hắn tất cả những điều gì âu yếm nhất, đắm say nhất mà mối tình điên dại của nàng có thể khơi gợi, nàng vẫn chịu khó đến thăm nom đều đặn một ngày hai lần khá lâu. Tôi biết rõ tất cả những chuyện đó nhưng vờ làm như không biết hay tí gì.

Một hôm, vì tò mò tôi đến Cung Nước Mắt để xem cô ả làm trò gì; ở đấy, nấp vào một nơi không ai trông thấy, tối lắng nghe nàng nói với tinh nhân những lời như sau: “Em cực kỳ buồn khổ thấy anh vẫn trong tình cảnh này, em tự cũng cảm thấy đau đớn đứt ruột như chính mình đang chịu những nỗi đau của anh; nhưng, hỡi chàng yêu quý của lòng em, em vẫn nói chuyện với anh hoài mà anh vẫn không đáp lời cho em lấy một tiếng. Anh còn giữ im lặng cho đến bao giờ? Anh hãy nói lên chỉ một tiếng thôi. Hỡi ôi! Những giờ phút êm đềm nhất của đời em chính là những giờ phút em ở đây để chia xẻ nỗi đau đớn của anh. Em không thể sống xa anh, và em muốn thà được luôn luôn nhìn thấy anh hơn là làm chủ cả thế gian này”.

Nàng vừa nói vừa nức nở thở than: nghe đến đây tôi không chịu được nữa, liền bước ra khỏi chỗ nấp, tiến đến gần nàng mà bảo: “Thưa bà, bà khóc than như vậy là đủ lắm rồi; đã đến lúc cần chấm dứt một nỗi đau khổ nó làm nhục cả hai ta; bà đã quên mất hết nghĩa vụ của bà đối với tôi và đối với cả bản thân bà nữa”.

– Tâu bệ hạ – nàng đáp – nếu bệ hạ còn chút gì quý trọng thiếp hay đúng hơn, còn chút gì thương hại thiếp, thì cầu xin ngài chớ có ép buộc thiếp. Xin bệ hạ hãy để mặc thiếp với những nỗi buồn phiền có thể làm thiếp chết được; thời gian cũng không thể nào khuây khỏa được thiếp đâu.

Thấy lời nói của mình đã không làm cho nàng hiểu ra bổn phận, lại càng kích thích thêm sự điên cuồng, tôi thôi không nói nữa và lui về. Nàng tiếp tục ngày nào cũng đến thăm tình nhân, và suốt hai năm ròng đắm đuối trong nỗi tuyệt vọng như vậy.

Tôi lại đến Cung Nước Mắt một lần nữa trong khi nàng đang có mặt ở đấy. Tôi lại nấp ở một nơi và lại nghe nàng nói với người yêu: “Đã ba năm rồi chàng không nói với em một lời nào, đã ba năm rồi chàng không đáp lại nỗi lòng của em qua bao lời em nói năng và than thở, ấy là tại chàng vô tình hay là chàng khinh bỉ! Hỡi nấm mồ! Phải chăng mi đã hủy hoại tình yêu đương cuồng nhiệt của chàng đối với ta ngày trước? Phải chăng mi đã khép kín đôi mắt đã từng nhìn ta âu yếm xiết bao, đôi mắt đã từng là tất cả niềm vui của ta? Hay là, hãy nói cho ta rõ bằng sự kỳ diệu nào mà mi trở thành nơi chôn giấu vật báu hiếm có nhất từ trước tới giờ?”.

Thưa ngài, xin tin thú thật tôi quá bất bình vì những lời nói đó; bởi vì, rốt cuộc tên tình nhân yêu quỷ ấy, con người được thờ phụng đó, không phải như ngài có thể tưởng tượng được đâu: đấy là một tên thổ dân da đen, quê ở vùng này. Vâng, tôi quá bất bình về những lời nói của nàng đến nỗi tôi đột ngột xuất hiện và đến lượt tôi cũng đến bên nấm mồ ấy. Tôi thét lên: “Hỡi nấm mồ, sao mi không chôn vùi con quái vật làm thiên nhiên kinh tởm này? Hay đúng hơn, sao mi không thiếu sống luôn cả thằng nhân tình lẫn con nhân ngãi?”

Tôi chưa dứt lời thì hoàng hậu đang ngồi cạnh tên da đen, vụt đứng lên như một con điên: “A, tên độc ác kia, – nàng bảo tôi, – chính ngươi là kẻ gây cho ta đau khổ. Đừng tưởng là ta không biết, ta giả vờ như vậy quá lâu rồi: chính bàn tay dã man của ngươi đã làm người yêu của ta trở thành thảm hại như thế kia; thế mà ngươi lại còn đang tâm đến đây xỉ và một kẻ yêu đương đang trong cơn tuyệt vọng!”.

– Đúng, chính là ta – tôi nổi nóng ngắt lời nàng, – chính ta đã trừng phạt con quỷ này xứng đáng với tội của nó; lẽ ra ta cũng phải xử sự với nàng y như đối với nó; ta tiếc là đã không giết nàng để cho nàng sống và lạm dụng quá lâu lòng tốt của ta.

Tôi vừa nói vừa rút gươm giơ lên định trị tội ả.Nhưng ả nhìn cử chỉ của tôi một cách tự nhiên: “Hãy bớt con thịnh nộ”, ả nói với nụ cười chế giễu . Đồng thời ả lẩm bẩm những gì tôi không nghe rõ rồi nói thêm: “Bằng phép thần của ta, ta truyền cho ngươi lập tức biến thành nửa đá nửa người”. Thế là, thưa ngài, tôi biến thành như ngài trông thấy đây. Chết giữa những người sống và sống giữa những người chết…

Sau khi mụ phù thủy độc ác, không xứng đáng được gọi là hoàng hậu, biến hình tôi và hóa phép chuyển tôi sang một căn phòng khác, ả hủy hoại kinh đô của tôi vốn rất phồn vinh và đông đúc, ả tiêu diệt nhà cửa, quảng trường, chợ búa, và biến nó thành cái đầm và cánh đồng hoang vu mà ngài đã trông thấy. Những con cá bốn màu trong đầm vốn là dân cư thuộc bốn tôn giáo khác nhau ở kinh đô tôi xưa. Những con màu trắng là nhừng người theo đạo hồi; những con màu đỏ là người Ba Tư thờ thần lửa; những con màu xanh là tín đồ Cơ Đốc; và những con màu vàng là dân Do Thái. Bốn quả đồi vốn là bốn hòn đảo mà vương quốc này mang tên. Tôi biết những điều đó qua con mụ phù thủy, ả chưa hả giận còn đích thân nói cho tôi rõ kết quả cơn điên của ả. Chưa hết đâu, ả không giới hạn cơn giận dữ vào việc tiêu diệt vương quốc tôi và hóa thân tôi; ngày nào ả cũng đến quất lên đôi vai trần của tôi một trăm roi gân bò làm cho người tôi chảy máu đầm đìa. Xong hình phạt ấy, ả phủ lên người tôi một tấm vải thô bằng da dê, rồi quàng thêm lên một tấm áo gấm thêu mà ngài trông thấy đây, không phải để làm vinh hạnh cho tôi mà chính là để mỉa mai tôi đấy”.

Kể đến đây, vương quốc trẻ nước các Đảo Đen không cầm được nước mắt, và hoàng đế cũng cảm thấy thương xót đến nỗi không thốt lên được một lời an ủi. Lát sau, nhà vua trẻ đưa hai tay lên trời và kêu lên: “Hỡi Đấng sáng tạo muôn loài, con xin thần phục mọi sự phán xét và quyết định của Người! Con kiên nhẫn chịu đựng mọi khổ đau vì ý muốn của Người là như vậy; song con hy vọng sự từ bi vô lượng của Người sẽ chiếu cố những nỗi khổ đau của con”.

Hoàng đế cảm động vì câu chuyện quá lạ lùng, và nôn nóng muốn trả thù cho quốc vương trẻ, liền nói với chàng: “Xin ngài hãy cho tôi biết rõ con mụ phù thủy khốn nạn ấy ở đâu, và tên tình nhân vô lại chưa chết ấy đã được chôn ở chốn nào”.

– Thưa ngài, quốc vương đáp – Như tôi đã nói với ngài, tên tình nhân ở tại Cung Nước Mắt, trong một ngôi mộ xây theo kiểm có vòm cao, và Cung ấy thông với ngôi nhà này về phía cửa ra vào. Về phần con mụ phù thủy, tôi không thể nói đích xác với ngài ả ở nơi đâu, nhưng ngày nào cũng vậy, mặt trời mọc là ả đến thăm tình nhân sau khi đã giáng cho tôi trận đòn đẫm máu mà tôi đã kể với ngài” và ngài hẳn đã rõ là tôi không có cách gì tự vệ trước sự quá ư tàn bạo như vậy. Ả mang đến cho hắn thang thuốc, đó là thức ăn độc nhất giữ cho hắn sống đến nay; rồi ả không ngớt lời ca thán về sự câm lặng của hắn từ khi hắn bị chém bị thương cho đến giờ.

– Thưa quốc vương – hoàng đế nói, – không tình cảnh ai có thể đáng thương hơn tình cảnh ngài, và cũng không ai xúc động sâu sắc bằng tôi trước nỗi khổ của ngài. Chưa bao giờ một chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra cho bất kỳ ai; và những người thuật lại câu chuyện của ngài sẽ được lợi thế là kể một câu chuyện lạ lùng vượt xa tất cả những gì ghi chép được tự cổ chí kim. Chỉ còn thiếu một điều: ấy là sự báo thù mà ngài đáng được hưởng: và tôi sẽ nhất quyết làm bất cứ việc gì để vì ngài mà thực hiện cho bằng được điều đó.

Thế là sau khi nói rõ mình là ai, vì sao mình đến lâu đài này, hoàng đế nghĩ ra được một cách báo thù cho chàng. Hoàng đế vừa cho chàng hay vừa bàn bạc với chàng. Hai người thỏa thuận với nhau về những cách thức cần tiến hành để đi đến thành công. Và dự định ngày hôm sau sẽ thực hiện. Lúc ấy đêm cũng đã khuya lắm rồi, hoàng đế nghỉ ngơi một chốc. Còn quốc vương trẻ thì như thường lệ vẫn cứ thao thức vì chàng không hề ngủ được từ khi bị phép ma đến giờ, nhưng cũng có ít nhiều hi vọng là có thể mau chóng được giải thoát khỏi cảnh khổ ải này.

Câu chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen
Câu chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng hoàng đế đã thức dậy. Để bắt đầu thực hiện ý đồ của mình, vua cởi áo khoác ngoài giấu ở một nơi cho khỏi vướng, rồi đi đến Cung Nước Mắt. Cung này được chiếu sáng bởi cơ man nến trắng, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ những lư trầm hương bằng vàng rồng chạm trổ công phu và xếp thành hàng lối khá đẹp mắt. Trông thấy cái giường tên da đen nằm, vua liền rút gươm chém chết tên khốn nạn ấy không chút gì trở ngại, rồi lôi xác hắn ra sân, ném xuống một cái giếng. Làm xong công việc ấy, vua đến nằm lên giường của tên da đen, đặt thanh gươm bên cạnh dưới chăn đắp, và nằm đấy chờ thực hiện nốt mưu mẹo của mình.

Mụ phù thủy đến nay trong chốc lát. Việc đầu tiên của ả là đi đến căn phòng nhà vua nước các Đảo Đen ở. Ả lột áo chồng, và quất lên vai chàng một trăm roi gân bò với một sự dã man không gì sánh nổi. Mặc cho nhà vua tội nghiệp kêu la vang dội cả lâu đài và hết lời năn nỉ van xin ả thương tình, ả chỉ ngừng tay sau khi đã đánh đủ một trăm roi. “Ngươi đã không thương hại người yêu của ta, – ả nói, – thì cũng chớ có chờ mong ta thương hại ngươi”.

Đánh xong, mụ phù thủy khoác lên mình chàng một tấm vải thô bằng da dê và phủ một tấm áo gấm thêu lên trữa. Sau đó ả đi sang Cung Nước Mắt. Vừa bước chân vào, ả đã kêu khóc, than thở và kể lể; rồi đến gần cái giường mà ả tưởng tình nhân của ả vẫn còn nằm đấy như mọi khi. Ả kêu lên: “Độc ác biết bao, sao lại nỡ phá tan hạnh phúc của một người yêu dịu hiền và say đắm như tôi! Hỡi tên vua độc ác, mi trách ta quá ư vô nhân đạo mỗi lần ta cho mi chịu hậu quả của mối hận thù này, phải chăng sự tàn bạo của mi chưa vượt quá sự tàn bạo của ta ư”. Than ôi – ả nói tiếp với hoàng đế mà ả vẫn tưởng là tên da đen – hỡi mặt trời của em, hỡi cuộc sống của me, chàng cứ im lặng mãi hay sao? Chàng định để cho em đến chết mà vẫn không được hưởng niềm an ủi chỉ bằng một câu nói rằng chàng vẫn yêu em? Chàng yêu quý ơi, em van chàng, hãy nói với em dù chỉ một tiếng thôi”.

Lúc ấy, hoàng đế làm như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, và giả giọng người da đen trang trọng đáp lời hoàng hậu: “Sức mạnh và quyền uy chỉ có ở Thượng đế, ở Đấng tối thiêng liêng mà thôi”. Nghe câu nói đó, mụ phù thủy bị bất ngờ, thét lên một tiếng biểu lộ sự mừng rỡ vô biên, “Ôi, chàng thân yêu, em không nhầm chứ? Có phải đúng là em vừa nghe được tiếng chàng, có đúng là chàng vừa nói chuyện với em?”.

– Con khốn nạn! Nhà vua tiếp – mi tưởng là mi đáng cho ta nói chuyện cùng hay sao?

– Kia, tại sao chàng lại trách mắng em như vậy?

– Những tiếng kêu gào, khóc lóc, rên xiết của chồng mi, mà ngày nào mi cũng đối xử hèn hạ và dã man, không cho ta chợp mắt được một phút nào, ngày cũng như đêm. Giá mi giải phép ma cho nó thì ta đã bình phục và nói được ra từ lâu rồi. Đó chính là nguyên nhân làm cho ta câm lặng, và khiến cho mi hằng thở than:

– Vậy thì – con mụ phù thủy nói – để cho chàng yên tĩnh, em sẵn sàng làm tất cả những gì chàng ra lệnh. Chàng có muốn em cho nó trở lại nguyên hình?

– Có – hoàng đế đáp – và mi hãy giải thoát cho nó nhanh nhanh lên, để ta đỡ phải khó chịu vì những tiếng gào của nó.

Mụ phù thủy lập tức đi ra khỏi Cung Nước Mắt. Ả lấy một chén nước, đọc mấy câu thần chú làm cho nước trong chén sôi lên như đun trên bếp lửa. Sau đó, ả sang bên gian buồng có nhà vua chồng ả, đổ chén nước lên người chàng và nói: “Nếu Đấng tạo ra muôn loài đã nặn ra ngươi dưới hình dạng hiện nay, hoặc là nếu Thượng đế giận ghét ngươi, thì ngươi không thay đổi: nhược bằng ngươi mang hình dạng này là do chịu phép thần của ta, thì hãy trở lại hình dạng tự nhiên, hãy trở về nguyên dạng của ngươi như trước đây”. Ả vừa nói xong những lời ấy thì quốc vương lấy lại nguyên hình như cũ, thoải mái đứng lên, mừng vui quá sức tưởng tượng, và tạ ơn Thượng Đế. Mụ phù thủy lại nói: “Đi đi, hãy rời khỏi lâu đài này, và chớ có bao giờ trở lại, nếu không thì mất mạng mày đấy.”

Quốc vương trẻ, vì tình thế bức bách, đành bỏ đi không đáp, đến nấp ở một nơi xa xa, nóng lòng chờ đợi kết quả của ý đồ mà hoàng đế đã khởi đầu một cách thuận lợi.

Trong lúc đó, mụ phù thủy trở về Cung Nước Mắt, tưởng là vẫn nói với tên da đen, vừa bước vào mụ đã khoe: “Anh thân yêu ơi, em đã làm xong việc anh truyền; giờ đây không còn gì ngăn cản anh ngồi lên để thỏa lòng mong ước của em từ bấy lâu nay.”

Nhà vua tiếp tục giả giọng người da đen: “Điều mi vừa làm đấy – nhà vua nói giọng gay gắt – chưa đủ chữa khỏi cho ta; nó mới giảm bớt một phần đau đớn. Phải cắt cơn từ cội rễ kia.”

– Chàng da đen bé bỏng đáng yêu của em ơi, – ả lại nói, – chàng nói cắt cơn đau từ cội rễ nghĩa là thế nào?

– Khốn nạn thay, mi không hiểu rằng ta muốn nói đến cái thành phố này cùng với dân cư của nó, đến bốn hòn đảo mà mi đã hủy hoại vì ma thuật của mi đó sao? Ngày nào cũng như ngày nào, đến nửa đêm, các con cá không quên ngóc đầu lên khỏi đầm, đòi báo thù ta và báo thù mi; đó là nguyên nhân chính làm cho ta chậm bình phục. Hãy mau mau đi lập lại nguyên hình cho mọi vật; khi mi trở về, ta sẽ đưa tay ra, mi sẽ nâng giúp ta dậy.

Mụ phù thủy tràn trề hi vọng khi nghe những lời nói đó, mừng rỡ thốt lên: “Ôi, tình yêu của em, linh hồn của em! Anh sẽ khỏe mạnh ngay lập tức, bởi vì em sẽ thực hiện ngay điều anh dạy bảo”. Quả nhiên ả đến ngay bờ đầm, vục một ít nước trong vào lòng bàn tay rồi niệm mấy câu thần chú. Tức thì, thành phố liền tái hiện lên ngay: Các con cá lại trở thành đàn ông, đàn bà và trẻ con thuộc người hồi giáo, thiên chúa giáo, Ba Tư hay Do Thái, dân tự do hoặc dân nô lệ; mỗi người lấy lại hình dạng tự nhiên của mình. Nhà cửa và hiệu buôn lập tức lại đông nghịt người; mọi vật đều trở lại trạng thái và trật tự như trước khi bị phép ma. Đoàn tùy tùng đông đảo của hoàng đế, mà nơi hạ trại là quảng trường lớn nhất, rất đỗi ngạc nhiên bỗng thấy mình ở giữa một thành phố lớn đẹp, và sầm uất.

Mụ phù thủy, làm  xong sự đổi thay kỳ diệu ấy, vội vã trở về Cung Nước Mắt để hưởng thụ kết quả việc làm của mình. Vừa bước vào, ả đã thốt lên: “Chàng trai thân yêu của em ơi, em đến để cùng anh vui mừng về việc anh phục hồi sức khỏe, em đã làm xong tất cả những việc anh muốn em làm; nào anh hãy lên và đưa tay đây cho em nâng”.

– Hãy xích lại gần đây hơn chút nữa – nhà vua vẫn giả giọng người da đen.

Ả xích lại gần.

– Chưa đủ, hãy xích lại gần thêm chút nữa.

Ả vâng lời. Vừa lúc ấy, hoàng đế vùng dậy, đột ngột nắm cánh tay ả và không để cho ả kịp hoàn hồn, đưa một nhát gươm xả đôi con ác phụ, thân ả nửa đổ xuống bên này, nửa gục xuống bên kia. Làm xong việc đó, nhà vua bỏ mặc xác chết ở đấy và đi ra khỏi Cung Nước Mắt tìm quốc vương trẻ các nước Đảo Đen đang nóng lòng chờ đợi: “Quốc vương ơi, – Nhà vua vừa nói vừa ôm hôn chàng – hãy vui lên đi, ngài chẳng phải lo sợ gì nữa, kẻ thù độc ác của ngài không còn nữa.”

Lòng chan chứa ơn sâu, quốc vương trẻ hết lời cảm tạ hoàng đế đã giúp chàng một việc cực kỳ hệ trọng; chàng chúc hoàng đế sống lâu muôn tuổi và đủ mọi sự phồn vinh. Hoàng đế bảo chàng:

– Từ nay ngài có thể sống bình yên trong kinh đô ngài, trừ phi ngài muốn đến thăm kinh đô tôi cũng không xa quý quốc là bao; tôi sẽ vui mừng được tiếp đón ngài, ở đấy ngài sẽ được tôn sùng và kính trọng như chính ở nước ngài vậy.

– Tâu hoàng đế hùng cường mà tôi chịu ơn sâu, – quốc vương đáp – ngài tưởng rằng ở đây gần kinh đô ngài lắm sao?

– Vâng tôi tin như vậy, không quá bốn hay năm giờ đi đường.

– Phải đi mất một năm tròn – quốc vương trẻ nói. Tôi biết bệ hạ từ kinh đô quý quốc đến đây trong một khoảng thời gian ngắn như ngài nói, ấy là vì lúc đó kinh đô tôi còn bị phép ma; từ khi nó được trở lại như cũ thì tình hình đã thay đổi nhiều. Điều đó cũng không ngăn cản tôi theo hầu bệ hạ, cho dù đến nơi tận cùng của trái đất. Bệ hạ là người giải thoát tôi. Để chọn đời bày tỏ lòng biết ơn bệ hạ, tôi xin từ bỏ không chút luyến tiếc Vương quốc tôi để theo hầu ngài.

Hoàng đế hết sức ngạc nhiên khi nghe nói mình đã đi xa nước nhà đến thế, và không hiểu nổi làm sao sự tình lại xảy ra như vậy. Nhưng quốc vương trẻ nước các Đảo Đen khéo thuyết phục, làm cho hoàng đế hết hoài nghi. “Không hề gì, – hoàng đế nói – cho dù trở về cố quốc có vất vả gian lao đến bao nhiêu, tôi cũng được đền bù bằng việc đã giúp được ngài và được nhận ngài làm con trai, bởi ngài đã cho tôi cái vinh hạnh là tự nguyện đi theo và cũng bởi tôi không có con, cho nên tôi xin coi ngài như con, từ giờ phút này tôi nhận ngài là người thừa kế và kẻ nối ngôi tôi”.

Hoàng đế và quốc vương trẻ các nước Đảo Đen ôm hôn nhau thắm thiết, kết thúc câu chuyện. Sau đó, quốc vương trẻ chỉ còn nghĩ đến chuyện chuẩn bị đi đường. Sau ba tuần, mọi việc sửa soạn xong xuôi: trước sự luyến tiếc của triều đình và thân nhân, quốc vương tự tay truyền lại ngôi báu cho một người bà con gần trong hoàng tộc.

Cuối cùng, hoàng đế và quốc vương trẻ lên đường cùng một trăm lạc đà chở những của cải không thể nào ước lượng nổi, lấy từ các kho tàng của nhà vua, có năm chục kỵ sĩ khôi ngô, trang bị đầy đủ, cưỡi ngựa hộ tống. Cuộc hành trình thuận lợi. Hoàng đế đã cho sứ giả đi trước báo tin mình sẽ về nước chậm và nguyên nhân gây nên sự chậm trễ đó, cho nên khi đoàn tới gần kinh thành, các đại thần chủ chốt mà nhà vua để lại trong thành ra đón và tâu rằng không có gì thay đổi trong nước suốt thời gian dài vua vắng mặt. Đông đảo dân chúng cũng đổ ra nhiệt liệt hoan nghênh hoàng đế và mở hội mừng kéo dài nhiều ngày.

Ngay hôm sau khi trở về đến kinh thành, hoàng đế thuật lại cho tất cả triều thần đến chầu nghe những sự việc đã làm cho vua phải vắng mặt lâu ngày trái với ý định của mình. Tiếp theo hoàng đế tuyên bố nhận quốc vương nước các Đảo Đen, người đã vui lòng từ bỏ một vương quốc lớn để đi theo hoàng đế, làm con nuôi của mình. Cuối cùng, để thừa nhận lòng trung thành của các quan, nhà vua ân thưởng rộng rãi cho mỗi người tùy ý theo phẩm chất của họ trong triều.

Về phần ông lão đánh cá, vì lão là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến sự giải thoát quốc vương trẻ, hoàng đế ban thưởng cho nhiều của cải, làm cho lão và gia đình lão sống hạnh phúc đến trọn đời.

Chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen – Phan Quang dịch
Nguồn: Nghìn lẻ một đêm – NXB Văn học, 1982 

– TheGioiCoTich.Vn –

Truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm
Truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm

Truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm trọn bộ (1982 – 1989)

Nghìn lẻ một đêm – tác phẩm vĩ đại nhất của nền văn học Ả Rập từ cổ chí kim, là một trong những công trình sáng tạo đồ sộ và tuyệt diệu của nền văn học thế giới.

Những câu chuyện cổ tích trong bộ truyện Nghìn lẻ một đêm được dịch giả Phan Quang dịch lại theo bản dịch tiếng Pháp “Contes des mille et une nuits” của Antoine Galland (NXB Frères Garnier – Paris, 1962). Đây được xem là bản dịch quen thuộc và được yêu thích nhất đối với nhiều thế hệ bạn đọc nhỏ tuổi Việt Nam. Bộ truyện gồm 10 tập, được NXB Văn học xuất bản trong những năm 1982 – 1989.

Ngoài Chuyện nhà vua trẻ nước các Đảo Đen kể trên, bạn đọc đừng quên khám phá những câu chuyện cổ tích hấp dẫn của hai chị em nàng Sêhêrazát thông minh, xinh đẹp kể cho hoàng đế Saria nghe tại TheGioiCoTich.Vn.