Con voi trắng [Truyện cổ tích Nhật Bản]

Câu chuyện Con voi trắng

Con voi trắng là truyện cổ tích Nhật Bản, kể về một chú voi tốt bụng, luôn hết lòng giúp đỡ người khác, đồng thời lên án những kẻ vô ơn, tham lam, đê tiện.

1. Con voi tốt bụng

Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng rậm của dãy núi cao kia có con voi trắng. Nó sống đã rất nhiều năm và có một đôi ngà dài cong vút. Hơn nữa voi trắng lại rất thông minh và tốt bụng. Nó nghĩ rằng điều xấu sẽ nảy sinh điều xấu thế nên nó đối xử rất tốt với tất cả muôn thú. Vì thế cho nên tất cả muôn thú đều yêu quý, tin tưởng voi. Có chuyện gì xảy ra chúng đều hỏi ý kiến voi, nhờ voi dàn xếp. Nhũng lúc như thế, voi trắng vừa là vị quan toà công minh chính trực, vừa là người bạn, người anh tâm tình. Nó giúp đỡ những ai cần đến nó một cách rất nhiệt tình nên trong rừng muông thú trìu mến gọi nó bằng cái tên “Vị vua tốt bụng của loài voi”.

Một hôm, có một người đàn ông bị lạc trong khu rừng rậm. Giữa những cây cổ thụ bạt ngàn, giữa những dây leo chằng chịt, ông ta không thể xác định được phương hướng nên rất sợ hãi và hoảng loạn. Ông ta gào thét đến điên cuồng, tuyệt vọng đến cùng cực. Chẳng ai nghe thấy tiếng gọi của ông ta. Duy chỉ có con voi trắng đang đứng gần đấy nghe được, nó bước lại gần chỗ người đàn ông. Người đàn ông nhìn thấy con voi trắng to lừng lững thì vô cùng hoảng sợ định bỏ chạy. Chợt con voi cất tiếng nói:

– Tại sao ông lại kêu khóc?

Thấy con voi hiền lành chỉ đứng nhìn mình mà không tiến lại gần, người đàn ông bình tĩnh, một lát trả lời:

– Tôi bị lạc trong rừng, không thể nào tìm đường ra được. Tôi không muốn phải chết ở đây.

– Đừng sợ, tôi sẽ đưa ông ra khỏi rừng, ông sẽ về được nhà.

Nói xong voi thận trọng cuốn lấy người đàn ông đặt ngồi ngay ngắn trên lưng mình, rồi cất bước ra khỏi rừng. Người đàn ông vững dạ yên tâm ngồi trên lưng voi và biết rằng mình sẽ về nhà. Trong đầu ông ta nảy sinh ý định xấu xa: “Ta sẽ kể chuyện này cho mọi người nghe”.

2. Con voi trắng và người đàn ông vô ơn

Thế rồi hắn quan sát rất kỹ đường đi, cố gắng để nhớ lối trở lại. Ra đến đường lớn, voi đặt người đàn ông xuống đất và nói:

– Đến đây thì ông có thể tự về một mình được rồi. Băng qua hết cánh đồng này sẽ có một ngôi làng phía trước. Ông hãy đi đi và xin hãy giữ kín chuyện này cho.

Đặt chân xuống đất, người đàn ông chạy thẳng một mạch trở về không một lời cảm ơn. Ông ta đến nhà người thợ gia công ngà voi và hỏi:

– Các anh sẽ trả tôi bao nhiêu tiền nếu tôi đem đến cho các anh bộ ngà voi của một con voi trắng còn sống không?

– Lấy đâu được ngà của con voi trắng bây giờ? Nếu có, ông hãy đem đến đây, chúng tôi sẽ không để cho ông thiệt đâu. Một bộ ngà voi sống đắt gấp mấy lần ngà voi chết đấy!

Nghe vậy, người đàn ông quay bước đi. Ông ta về nhà lấy cái cưa và lần theo dấu vết tìm đến khu rừng nơi có con voi trắng sinh sống. Thấy hắn, voi ngạc nhiên hỏi:

– Sao ông quay lại nơi này làm gì? Có chuyện gì xảy ra chăng? – Voi trắng hỏi.

– Đúng thế, hỡi voi yêu quý! Tôi rất nghèo đói, chẳng có gì để ăn cả. Voi hãy cho tôi một chiếc ngà, tôi sẽ bán nó lấy tiền sinh sống.

Sững sờ trước lời đề nghị thô thiển ấy, voi không thể nói được gì. Một lát, voi bảo:

– Thôi được, tôi sẽ cho ông một chiếc ngà.

Voi quỳ xuống cho người đàn ông cưa một bên ngà của mình. Vẫn chưa thoả mãn với chiếc ngà có được, hắn muốn lấy nốt bên kia:

– Voi yêu quý! Một chiếc ngà đi còn một chiếc ngà ở lại, hẳn nó sẽ không vui. Hay cho ta nốt chiếc ngà kia đi, để ta không phải trở lại lần thứ hai để xin chiếc ngà con lại.

Lòng tham vô đáy của người đàn ông làm cho con voi vô cùng ngạc nhiên. Nhưng với bản tính tốt bụng, lại không muốn gặp lại con người tham lam này lần nữa, voi đồng ý và nói với người đàn ông với một giọng nghiêm trang:

– Tôi rất quý bộ ngà của mình. Nhưng nếu ông cần để ông thoát khỏi cuộc sống đói nghèo thì ông hãy nhận lấy. Hãy sống xứng đáng với những gì ông đã được nhận.

Chẳng buồn nói một lời cảm ơn, người đàn ông cầm đôi ngà vội vã bỏ đi. Hắn bán được một số tiền khá lớn. Tuy nhiên tiền không do sức lao động bỏ ra mà có được nên hắn không biết quý giá trị của đồng tiền, ăn tiêu phung phí, rồi chẳng mấy chốc mà hết. Hắn lại tìm đến voi trắng tốt bụng.

– Voi yêu quý, ta bán ngà được một số tiền ít ỏi, chẳng đủ dùng, nay đã hết rồi. Ta sắp chết đói. Voi hãy cho ta đôi chân ngà để ta có tiền sinh sống.

Voi cũng bằng lòng mặc dù trong bụng không vui. Thôi thì đã giúp thì giúp cho trọn. Lấy được đôi chân ngà, con người đê tiện đấy vui mừng trở về, trong lòng nhẩm tính số tiền sẽ bán được.

Voi trắng rất buồn lòng vì sự thiếu tôn trọng của người đàn ông kia: “Ta đã hết lòng giúp đỡ người đàn ông ấy vậy mà một lời cảm ơn hắn cũng không nói được! Không sao. Ông ta sẽ phải gánh chịu hậu quả của những việc làm bất nghia đó”.

Và đất mẹ của chúng ta, người chịu được những trận cuồng phong, đại hồng thuỷ, những trận động đất núi lửa lại không thể chịu được sự tham lam, độc ác, đê tiện của người đàn ông kia. Đất mẹ đã nứt ra vùi tên đê tiện đó vào sâu trong lòng dất. Đáng đời một con người tham lam, trơ trẽn!

Câu chuyện Con voi trắng – Truyện cổ tích Nhật Bản
– TheGioiCoTich.Vn –

Truyện Con voi trắng
Truyện Con voi trắng

Đôi nét về con voi trắng

Con voi trắng còn được gọi là bạch tượng, là một dạng voi hiếm, nhưng không phải là một loài riêng biệt. Đối với một số vương quốc ở Đông Nam Á như Thái Lan, Myanma, Lào, Campuchia, sở hữu một con voi trắng là điềm vương triều đang hùng mạnh, vương quốc thái bình thịnh vượng.

Trong văn hóa các nước nói tiếng Anh, voi trắng ám chỉ tài sản mà chi phí duy trì vượt quá giá trị mang lại. Quan niệm này xuất phát từ câu chuyện các vị vua Thái Lan tặng voi trắng cho các quan bị thất sủng. Món quà mang ý nghĩa tốt đẹp nhưng cũng là lời nguyền rủa vì người nhận phải chăm sóc một con vật rất tốn kém mà không được phép cho đi hay sử dụng vào việc gì.